
Thánh Faustina Kowalska
(trích dịch một phần của thông điệp)
Năm 1931, Chúa hiện ra với thánh nữ Faustina trong một thị kiến. Thánh nữ nhìn thấy Chúa Giêsu mặc một chiếc áo trắng với cánh tay phải giơ lên như đang chúc lành. Tay trái của Ngài đụng vào áo nơi trái tim, nơi mà hai ánh sáng chiếu tỏa ra, một tia màu đó và một tia màu trắng lạt. Thánh nữ nhìn không chớp mắt thẳng vào Chúa trong thinh lặng, linh hồn thánh nữ tràn ngập lòng kính sợ, nhưng cũng tràn đầy niềm vui khôn tả. Chúa Giêsu nói với thánh nữ:
Hãy vẽ một bức ảnh theo mẫu thức mà con nhìn thấy, kèm theo giòng chữ:Lạy Chúa Giêsu, con tin tưởng nơi Ngài. Cha mong ước bức ảnh này được tôn kính, trước hết, tại nguyện đường của con, sau đó, ở khắp nơi trên thế giới. (số 47)
Cha hứa là, linh hồn nào tôn kính bức ảnh này sẽ không bị hư mất. Cha cũng hứa cho linh hồn thắng được các kẻ thù ngay khi còn sống trên thế gian, nhất là trong giờ lâm tử. Chính Cha sẽ bảo vệ linh hồn ấy như là bảo vệ vinh quang của riêng Cha. (số 48)
Khi con nói điều này với cha giải tội của con, con nhận được câu trả lời thế này: "Điều ấy có ý chỉ về linh hồn của con". Người bảo con là: "Đúng đấy, hãy vẽ hình ảnh Thiên Chúa trong linh hồn của con". Ra khỏi toà giải tội, con lại nghe thấy những lời như sau:
Hình ảnh của Cha đã sẵn có nơi linh hồn con rồi. Cha mong có một Lễ Kính Lòng Thương Xót. Cha muốn bức ảnh mà con vẽ bằng cây cọ này phải được long trọng làm phép vào ngày Chúa Nhật Thứ Nhất sau Lễ Phục Sinh. Ngày Chúa Nhật này phải là ngày Lẽ Kính Lòng Thương Xót. Cha ước mong các linh mục loan truyền tình thương vĩ đại này của Cha cho các linh hồn những tội nhân. Để tội nhân đừng sợ tiến đến với Cha. Những ngọn lửa tình thương đang nung nấu Cha - bừng bừng muốn toé ra, Cha muốn tuôn đổ những ngọn lửa tình thương này xuống trên các linh hồn ấy. (số 49)
Cha muốn bức ảnh này (như Chúa muốn đã được đề cập đến ở số 47) phải được trưng bày nơi công cộng vào ngày Chúa Nhật thứ nhất sau Lễ Phục Sinh. Chúa Nhật này là Lễ Kính Lòng Thương Xót. Nhờ Ngôi Lời Nhập Thể, Cha tỏ vực sâu vô đáy của tình thương Cha ra. (số 88)
Hỡi con gái của Cha, hãy nhìn vào vực thẳm của tình thương Cha để chúc tụng và tôn vinh tình thương này của Cha. Con hãy làm như thế này: Hãy tụ họp tất cả các tội nhân từ khắp nơi trên thế giới lại, dìm họ vào vực thẳm của tình thương Cha. Con gái của Cha ơi, Cha muốn ban mình Cha cho các linh hồn, Cha khao khát các linh hồn. Vào ngày lễ của Cha, Lễ Kính Lòng Thương Xót, con sẽ đi khắp thế gian mà mang các linh hồn mệt nhược về suối nguồn của tình thương Cha. Cha sẽ chữa lành và tăng sức cho họ. (số 206)
Có một lần, cha giải tội của con bảo con hỏi Chúa Giêsu về ý nghĩa của hai tia sáng trong bức ảnh, con trả lời với ngài là: "Dạ vâng, con sẽ hỏi Chúa". Đang khi cầu nguyện, con đã nghe thấy trong con những lời này:
Hai tia sáng biểu hiệu cho Máu và Nước. Tia sáng nhạt là biểu hiệu của Nước, để làm cho các linh hồn nên công chính. Tia sáng đỏ là biểu hiệu của Máu, để ban sự sống cho các linh hồn... Hai tia sáng này phát xuất từ những thẳm sâu nhất của tình thương êm ái Cha, lúc mà Trái Tim đau thương của Cha bị lưỡi đòng chọc mở ra trên cây Thánh Giá.
Những tia sáng này bao che các linh hồn cho khỏi cơn thịnh nộ của Cha Cha. Phúc cho kẻ nào được ẩn náu trong những tia sáng này, vì bàn tay công thẳng của Thiên Chúa sẽ không giáng xuống trên họ. Cha mong ước ngày Chúa Nhật thứ nhất sau Lễ Phục Sinh là ngày Lễ Kính Lòng Thương Xót. (số 299)
Ngày 5-11-1934. Buổi sáng hôm ấy, theo phận sự, con mở cổng để người đưa các món ăa nướng ra, sau đó, con ghé vào nhà nguyện nhỏ viếng Chúa Giêsu một chút, để lập lại những ý nguyện trong ngày. "Lạy Chúa Giêsu, hôm nay con xin dâng lên Chúa tất cả mọi chịu khó, hãm mình và cầu nguyện của con, theo ý chỉ của Đức Thánh Cha, để ngài có thể chuẩn nhận Lễ Kính Tình Thương. Thế nhưng, Chúa Giêsu ơi, con còn một điều nữa xin thưa cùng Chúa là: con rất lấy làm lạ, vì Chúa cứ ép con phải nói về Lễ Kính Tình Thương này, trong khi các Ngài nói với con là đã có một lễ như thế rồi, nên con phải nói đến lễ này làm gì nữa?"
(Phụ chú của người dịch: theo các chi tiết được viết ra trong sách thì, ở tỉnh Cracow, có một nhà thờ Tình Thương Thần Linh, nằm trên đường Smolensk, nhận lễ quan thày là ngày 14-9, lễ Suy Tôn Thánh Giá Chúa),
Chúa Giêsu mới nói với con:
Mà có ai biết đến lễ này như thế nào chưa? Không ai hết! Ngay cả những người phải truyền bá tình thương của Cha và dạy cho người ta về tình thương Cha, chính họ lại thường không biết gì cả. Đó là lý do tại sao Cha muốn bức ảnh phải được làm phép vào ngày Chúa Nhật thứ nhất sau Lễ Phục Sinh, và Cha muốn bức ảnh phải được công khai tôn kính để mọi linh hồn có thể biết về bức ảnh này.
Hãy làm tuần chín ngày theo ý của Đức Thánh Cha. Tuần Chín phải được bao gồm 33 động tác, đó là việc lập lại nhiều lần lời nguyện tắt (như số 309 ngay dưới đây) với Tình Thương Thần Linh mà Cha đã dạy con (số 341)
"Ôi Máu và Nước từ Trái Tim Chúa Giêsu như Mạch Nguồn Tình Thương tuôn tràn ra cho chúng con, con tin tưởng nơi Chúa." (số 309)
Việc các linh hồn thiếu tin tưởng vào Cha đang sâu xé Cha tứ bề. Việc thiếu tin tưởng vào Cha nơi các linh hồn Cha tuyển chọn khiến Cha càng đớn đau hơn nữa, cho dù Cha có yêu thương họ vô hạn, họ cũng không tin tưởng vào Cha. Cha có chết cũng chưa đủ để họ tin tưởng vào Cha. Khốn cho linh hồn bạc đãi các việc yêu thương này của Cha. (số 50)
Hãy viết xuống điều này: Trước khi Cha đến như một Quan Án công minh, thì đầu tiên Cha đến như Đức Vua của Tình Thương. Trước ngày công thẳng đến, dân chúng sẽ được thấy một dấu hiệu trên các tầng trời như thế này:
Tất cả ánh sáng trên các tầng trời sẽ bị tắt hết, và bóng tối khủng khiếp sẽ bao trùm cả trái đất. Đoạn trên bầu trời sẽ xuất hiện hình bóng cây thánh giá, và từ những kẽ hở của các bàn tay chân bị đóng đanh của Chúa Cứu Thế, sẽ phát ra những ánh sáng cả thể, chiếu soi mặt đất, trong một khoảng thời gian. Điều này sẽ xẩy ra không lâu trước ngày cùng tận. (số 83)
Hãy xin với đầy tớ trung thành của Cha (linh mục Sopocko) là vào ngày này (Lễ kính Tình Thương, Chúa Nhật thứ nhất sau lễ Phục Sinh), ngài nói với toàn thể thế giới về tình thương cao cả của Cha, ai tiến đến cùng Mạch Sự Sống trong ngày này sẽ được hoàn toàn khỏi các tội lỗi và hình phạt.
Nhân loại sẽ không có hoà bình cho đến khi họ tin tưởng quay về với tình thương của Cha.
Ôi, một linh hồn không tin tưởng vào Cha thì Cha đớn đau là chừng nào! Một linh hồn như vậy tuyên xưng Cha Thánh Hảo và Công Chính, song lại không tin rằng Cha là Tình Thương và không tin vào Lòng Lành của Cha. Ma quỷ cũng tôn vinh Đức Công Minh của Cha, nhưng không tin vào Lòng Lành của Cha.
Trái Tim Cha hân hoan vui sướng nơi tước hiệu Tình Thương này.(số 300)
Hãy tuyên xưng tình thương là ưu phẩm cao cả nhất của Thiên Chúa. Tất cả mọi công việc của bàn tay Cha được tình thương làm cho vẻ vang. (số 301).
Có một lần, con đến thăm nhà họa sĩ (Eugene Kazimierowski) là người đang vẽ bức ảnh (như Chúa truyền để trưng bày trong ngày lễ Kính Tình Thương), và thấy rằng hình vẽ không được đẹp như Chúa Giêsu, con cảm thấy buồn thật là buồn, song con đã dấu kỹ nỗi buồn này trong lòng con. Sau khi rời khỏi nhà người hoạ sĩ, Mẹ Bề Trên (Irene) mắc lo ít việc ở lại phố, còn con trở về một mình. Con đã đi thẳng đến nhà nguyện mà khóc sướt mướt. Con thưa cùng Chúa: "Ai sẽ là người vẽ Chúa đẹp thực đúng như Chúa đây?" Bấy giờ con nghe thấy những lời này:
Vẻ cao trọng của bức ảnh này không hệ tại vẻ đẹp của mầu sắc hay của cây cọ, mà là ở tại ân sủng của Cha. (số 313)
Có một lần, Chúa Giêsu nói với con:
Ánh mắt của Cha từ bức ảnh này nhìn ra giống như ánh mắt của Cha từ trên thập giá nhìn xuống. (326)
Một lần kia, vị giải tội của con (linh mục Sopocko) hỏi con về mấy chữ viết vào bức ảnh phải để ở đâu, vì bức ảnh không đủ chỗ cho mọi thứ. Con thưa ngài: "Con sẽ cầu nguyện và trả lời cha vào tuần tới". Khi rời tòa giải tội và đang ở trước Thánh Thể, lòng con đã hiểu được hàng chữ in vào bức ảnh. Chúa Giêsu nhắc con về điều Người đã bảo con lần thứ nhất, đó là những chữ rất rõ ràng "Giêsu ơi, con tin tưởng nơi Chúa" (Jezu, Ufam Tobie). Con hiểu được là Chúa Giêsu muốn cả câu khẩu huyết phải ở đó, song Người không trực tiếp chỉ dẫn phải làm sao, như Người đã chỉ dẫn về ba chữ này.
Cha hiến cho người ta một vật chứa đựng để họ dùng khi tuốn đến với mạch nguồn tình thương mà kín lấy các ân sủng. Vật chứa đựng đó là bức ảnh này, cùng với hàng chữ: "Giêsu ơi, con tin tưởng nơi Chúa". (số 327)
Có một lần, Chúa Giêsu cho con hiểu rằng, khi con cầu nguyện theo các ý nguyện mà người ta quen cậy nhờ con, thì Người hằng sẵn sàng ban các ơn của Người, song các linh hồn không luôn luôn chấp nhận ơn của Người:

Trái Tim Cha tràn ngập tình thương vĩ đại cho các linh hồn, nhất là cho các tội nhân đáng thương. Nếu họ có thể hiểu được Cha là Người Cha tuyệt nhất đối với họ, cũng như hiểu được rằng, chính vì họ mà Máu cùng Nước đã chảy ra từ Trái Tim Cha, như từ một nguồn mạch ngập tràn tình thương. Vì họ mà Cha ngự trong nhà tạm như Đức Vua Tình Thương. Cha mong ước đổ các ơn của Cha xuống cho các linh hồn, song họ không muốn chấp nhận các ơn của Cha. Con hãy năng đến với Cha bao nhiêu có thể, để nhận lấy những ơn mà họ không muốn lãnh nhận. Làm như thế con sẽ an ủi Trái Tim Cha. Ôi, các linh hồn dửng dưng là chừng nào, đối với biết bao từ ái, biết bao chứng cớ của tình yêu! Trái Tim Cha chỉ uống chén vô tình bội bạc của các linh hồn sống trong thế gian. Họ có giờ cho đủ mọi thứ, song không có giờ đến với Cha để lãnh nhận các ơn.
Bởi thế Cha quay về với các con, các con là những linh hồn tuyển chọn của Cha, các con cũng sẽ không hiểu được tình yêu của Trái Tim Cha nữa sao? Kể cả ở nơi đây, Trái Tim Cha cũng chỉ tìm thấy thất vọng. Cha không thấy được một đức phó thác hoàn toàn cho tình yêu của Cha. Còn quá nhiều luyến tiếc, quá nhiều ngờ vực, quá nhiều cẩn trọng. Để an ủi các con, hãy để Cha nói cho các con hay, có những linh hồn sống ngoài thế gian thiết tha yêu mến Cha. Cha sung sướng ngự trong lòng họ. Song họ ít ỏi. Trong viện tu cũng thế, có những linh hồn làm Trái Tim Cha hoan lạc. Họ có những đặc tính của Cha, vì thế, Cha Trên Trời hết sức mãn nguyện nhìn đến họ. Họ sẽ là một kỳ quan đối với các Thiên Thần và loài người. Con số của họ rất nhỏ nhoi. Họ là một chống đỡ cho thế giới trước đức công thẳng của Cha Trên Trời, và là một phương thế chiếm lấy tình thương cho thế gian. Tình yêu và hy sinh của những linh hồn ấy giữ cho thế gian này tồn tại. Sự bất trung của một linh hồn được Cha tuyển chọn cách riêng đả thương Trái Tim Cha đớn đau nhất. Những bất trung đó là những lưỡi gươm đâm thấu Trái Tim Cha. (số 367)
Ngày 12-5-1935. Buổi tối, con vừa lên giường liền cảm thấy lập tức buồn ngủ. Dù buồn ngủ nhanh như thế, song con đã choàng dậy còn mau hơn nữa. Có một em nhỏ đến đánh thức con dậy. Em nhỏ độ một tuổi, và con bỡ ngỡ vì em nói rất sành sõi, không như những trẻ em cùng tuổi chưa biết nói hay nói rất bập bẹ. Con trẻ, đẹp khôn tả và giống như Chúa Giêsu Hài Nhi, nói với con:
Chị hãy nhìn bầu trời. Nhìn lên trời, con thấy những ngôi sao và mặt trăng chiếu sáng. Bấy giờ em nhỏ hỏi con:
Chị có thấy mặt trăng và những ngôi sao không?
Con nói có thì em bé nói với con những lời này:
Những ngôi sao kia là những linh hồn Kitô hữu giáo dân, và mặt trăng là những linh hồn tu sĩ. Chị có thấy sự khác biệt lớn lao giữa ánh sáng của mặt trăng và của các ngôi sao không? Cũng thế, trên thiên đàng linh hồn của một tu sĩ và của một Kitô hữu giáo dân khác nhau như vậy.
(Rồi em bé nói tiếp). Sự cao cả thật ở tại yêu mến Thiên Chúa và tự hạ. (số 424)
Đoạn con thấy một linh hồn đã ra khỏi thân xác của mình đang chịu cực hình khủng khiếp. Ôi Chúa Giêsu, khi con sắp viết điều này ra, con rùng mình về cảnh tượng của những điều kinh hoàng làm chứng tố cáo linh hồn này... Con thấy những linh hồn trẻ nhỏ và những linh hồn lớn hơn, quãng độ chín tuổi, đang tiến ra từ một thứ vực thẳm bùn lầy. Các linh hồn này nồng nặc hôi thối, giống như những con quái vật rùng rợn nhất và những thi thể rữa nát nhất. Thế nhưng, những thi thể đang sống động đã lớn tiếng tố cáo linh hồn chết kia. Con thấy linh hồn đã chết là một linh hồn đầy những lời thế gian chúc tụng và tôn vinh mà kết cục là rỗng không và tội lỗi. Sau hết có một người đàn bà xuất hiện, cầm một vật gì đó, như những giọt nước mắt, trong áo ngực của bà, và dữ dội tố cáo linh hồn này. (số 425)
Ôi, giờ kinh hãi cho ai bị bắt buộc chứng kiến tất cả những việc làm của mình trong cảnh trần trụi và khốn nạn của những việc làm này, không thiếu một sự gì cả, mọi sự đều theo chúng ta đến trước toà Thiên Chúa phán xét. Con không thể diễn tả hay so sánh được gì với những điều khiếp đảm như thế. Cho dù con thấy hình như linh hồn này không bị hư đi, song những cực hình của linh hồn chịu cũng chẳng khác gì của hoả ngục, chỉ khác một điều duy nhất: đó là một ngày kia họ sẽ hết. (số 426)
Một chốc sau, con lại thấy em bé đã đánh thức con dậy. Em đẹp lạ lùng và lập lại cho con nghe những lời này:
Sự cao cả thật ở tại yêu mến Thiên Chúa và tự hạ.
Con hỏi em bé: "Sao em biết rằng sự cao cả thật của linh hồn ở tại yêu mến Thiên Chúa và tự hạ? Chỉ có những thần học gia mối biết về những điều như thế, trong khi em chưa hề học giáo lý nữa. Vậy làm sao em biết được?" Nghe thế, em bé đáp lại:
Ta biết. Ta biết tất cả mọi sự. Nói xong, Người biến mất. (số 427)